Mãn Đường Hoa Thải
Chương 136 : Yến tiền
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 17:32 03-01-2025
Ngày rằm tháng tám, Trung Thu tiết.
Ngự yến sẽ được tổ chức tại Cần Chính Vụ Bản Lâu vào thiên thời. Yến hậu, Thánh nhân sẽ cùng bách tính thưởng nguyệt.
Vì buổi ngự yến này, nhiều trọng thần đã tạm ngưng công việc trong ngày hôm nay.
Hàn Lâm Viện, nằm ở khu vực phía Tây của Đại Minh Cung, giáp với nội thành, nên càng thêm thanh tĩnh. Lý Bí từ sớm đã đến công phòng, ngồi ngay ngắn, suy nghĩ về thi từ ứng chế trong ngự yến tối nay.
“Lý tiên sinh.”
Một giọng nói nhẹ vang lên bên ngoài công phòng.
Lý Bí mở mắt, đã đoán được người đến là ai.
Hiện tại hắn phụng sự cho Đông Cung, chỉ có người của Đông Cung mới gọi hắn là “tiên sinh”.
Quả nhiên, cửa được đẩy mở, Lý Tĩnh Trung lén lút bước vào, rón rén bước tới trước mặt Lý Bí, rồi quỳ xuống khóc: “Xin tiên sinh cứu mạng.”
Lý Bí thở dài, hỏi: “Vụ án mạng hôm qua thật sự liên quan đến Điện hạ? Sao không sớm nói với ta?”
“Bùi Miện và Đỗ Hồng Tiệm đều đã gãy, lão nô không còn nhận được tin tức gì, mãi đến sáng nay mới biết chuyện.”
“Nghe nói vụ án này liên quan đến Đông Cung, ta vốn không tin.” Lý Bí nói: “Bùi Miện đã trốn thoát rồi, tại sao còn phái người Hồi Hột đi tiếp ứng?”
Lý Tĩnh Trung lộ vẻ khổ sở, biết không thể qua mặt đôi tuệ nhãn của Lý Bí, đành cúi người thành thật khai báo.
“Lão nô sợ hắn nói lắm miệng, nên bảo Cốt Ốc Cốt xem có thể… diệt khẩu được không?”
“Ngươi!”
Lý Bí đứng phắt dậy, nhìn Lý Tĩnh Trung bằng ánh mắt đầy thương hại, lắc đầu chán nản: “Ta đã nói bao nhiêu lần, thượng thiện nhược thủy. Vậy mà ngươi hết lần này đến lần khác, muốn hại chết Điện hạ? Chôn sống Tiết Bạch không thành, lại khiến Đông Cung rước thêm đại địch, tai họa vẫn chưa tiêu tan, giờ còn định giết Bùi Miện? Cần diệt không phải khẩu của hắn, mà là ma chướng trong lòng ngươi!”
“Lão nô biết sai rồi! Lão nô thực sự biết sai rồi!”
Lý Tĩnh Trung không dám phản bác, quỳ dưới đất dập đầu liên tục, nói: “Lão nô thực sự biết sai. Tất cả đều là do lão nô một mình làm, không liên quan đến Điện hạ. Nếu Tác Đấu Kê công kích Điện hạ, lão nô xin lấy thân mình gánh tội…”
“Đừng nói nữa.” Lý Bí thở dài. “Quốc bản lung lay, xã tắc gặp họa, một mình ngươi không gánh nổi.”
Hắn rất rõ, sai lầm là do Lý Tĩnh Trung gây ra, nhưng chẳng ai nhắm vào một nô tài cả. Mục tiêu của Lý Lâm Phủ chỉ là Đông Cung, hoặc các văn võ trọng thần ủng hộ Đông Cung.
Lý Tĩnh Trung nước mắt đầm đìa, nói: “Lão nô chết cũng không tiếc, chỉ cầu tiên sinh cứu Điện hạ.”
“Hãy khuyên Điện hạ tự nhận lỗi trước Thánh nhân.”
“Gì cơ?”
Lý Bí nói: “Bây giờ vẫn còn kịp. Thánh nhân còn đang nghỉ ngơi, tin tức vẫn chưa được trình lên. Điện hạ tự nhận lỗi, tuyệt đối sẽ không khiến Thánh nhân nghĩ đến chuyện phế Thái tử.”
Đây là cách tốt nhất mà lúc này hắn có thể nghĩ ra, khi còn bé hắn từng nói “phương nhược hành nghĩa, viên nhược dụng trí, động nhược sính tài, tĩnh nhược đắc ý” cũng mang ý nghĩa tương tự.
Lý Tĩnh Trung vẫn cúi đầu, ánh mắt chớp động.
“Nhưng… Điện hạ không biết gì về chuyện này. Liệu tiên sinh có thể thay Điện hạ nói vài lời tốt được không?”
Lý Bí lắc đầu, nói: “Chuyện này mỹ ngôn vô dụng, ngược lại sẽ chỉ hại Điện hạ. Chỉ khi Điện hạ nhận lỗi và chịu một phần trách nhiệm, mới có thể biến đại sự hóa tiểu.”
“Vâng.”
Lý Tĩnh Trung thấy Lý Bí chỉ có cách này, đành dập đầu rồi lui ra.
“Còn một chuyện nữa.” Lý Bí cúi xuống đỡ hắn dậy, thấp giọng nói: “Hãy nhắc Điện hạ rằng Quảng Bình Vương là trưởng tử, Điện hạ cùng Trương lương đệ nên ‘tiết chế’ mới phải.”
Câu này hắn vốn không muốn nói ra, nhưng gần đây Đông Cung xảy ra nhiều chuyện, với tư cách thuộc quan, hắn không thể không nhắc nhở.
Trước đó, khi nghe tin Quảng Bình Vương bị giam lỏng, hắn đã lo lắng Thái tử có thể nghi ngờ Quảng Bình Vương, quay sang dựa vào gia tộc của Trương lương đệ. Dù Trương lương đệ xuất thân cao quý, nhưng nếu sinh con trai, về lâu dài sẽ gây bất lợi cho Đông Cung.
......
Lý Tĩnh Trung lấy danh nghĩa đưa lễ Trung Thu để vào cung, khó khăn lắm mới đến được Hàn Lâm Viện một chuyến, không ngờ chỉ nhận được một đề xuất như vậy, lòng đầy thất vọng.
Trở về biệt viện của Thái tử, hắn kể lại chi tiết lời khuyên của Lý Bí.
“Tự nhận lỗi với Thánh nhân?” Lý Hanh nhíu mày, lo lắng.
“Vâng.” Lý Tĩnh Trung nói: “Lý tiên sinh không muốn nói đỡ cho Điện hạ, lại quên rằng vị trí đãi chiếu Hàn Lâm của hắn là do Điện hạ nhờ phò mã giúp xin cho.”
Lý Hanh chắp tay nhìn ra cửa sổ, thở dài.
“Điện hạ, tuyệt đối không thể nghe theo lời khuyên nhận lỗi này của Lý tiên sinh. Thánh nhân vốn đã có thành kiến với Điện hạ, nếu Điện hạ thừa nhận chuyện này, chẳng khác gì thừa nhận từng âm thầm tích lũy lực lượng, như lúc Vi Kiên án xảy ra, thừa nhận cùng Vi Kiên cấu kết vậy. Một mình lão nô gánh là được, sao lại biến thành lỗi của Điện hạ?”
Nếu Lý Tĩnh Trung thực sự có thể gánh tội, thì cũng tốt. Nhưng Lý Hanh biết rõ, hi sinh một Lý Tĩnh Trung cũng không thể giải quyết được vấn đề.
Hiện giờ, số người trong triều có thể nói đỡ cho hắn ngày càng ít.
Nghĩ đến điều này, hắn liền đi đến chỗ của Trương lương đệ.
Vì ngự yến tối nay, Trương Đinh đã bắt đầu trang điểm từ sáng sớm.
“Ra ngoài hết đi.”
Lý Hanh cầm lấy chiếc lược, tự tay chải tóc cho nàng.
“Điện hạ gặp khó khăn sao?”
“Có chút rắc rối.” Lý Hanh thực ra không biết chải tóc, bèn làm bộ một chút, rồi nói: “Lý Tĩnh Trung sắp xếp một đội người Hồi Hột đi giết Bùi Miện, kết quả cả đội bị giết sạch, ngay cả tín vật cũng rơi vào tay Tác Đấu Kê.”
Trương Đinh kinh ngạc, hỏi: “Ai giết họ?”
“Không biết.” Lý Hanh thở dài: “Tối nay, Tác Đấu Kê chắc chắn sẽ lấy chuyện này công kích chúng ta.”
Trương Đinh khẽ cười, tự mình chải chuốt tóc dài trước ngực.
Lý Hanh bỗng nắm lấy tay nàng.
“Đinh nương, ta vẫn luôn cảm thấy, chỉ để nàng làm Lương đệ thì quá thiệt thòi, nàng phải là chính thê của ta, chúng ta nên có một đứa bé thuộc về riêng mình.”
~~
Đỗ trạch.
Lư Phong Nương vẫn đang cố gắng khuyên nhủ Tiết Bạch.
“Đêm nay ngươi lại phải đi dự ngự yến, nếu Thánh nhân ban hôn với một công chúa nào đó thì làm sao đây? Lần này là nữ nhi của Thanh Hà Thôi thị, không biết có bao nhiêu người muốn cưới mà không được. Thôi công đang giữ chức Thượng thư Tả thừa, Lễ bộ Thượng thư, sang năm Xuân thí có khả năng cao hắn sẽ chủ trì. Thôi công vừa thấy ngươi ở Đại Lý Tự, đã vô cùng tán thưởng, so với nhãn quang của huynh tẩu ta còn tốt hơn nhiều. Ta cùng với nhà hắn cũng chẳng có họ hàng gì, thật sự vì mối nhân duyên này quá hảo nên mới chịu nhận lời dẫn ngươi đi xem mắt…”
“Xin bá mẫu thay ta từ chối mỹ ý của Thôi gia, thật sự ta không xứng với Thanh Hà Thôi thị.” Tiết Bạch từ chối rất dứt khoát, rồi nói tiếp: “Ta phải đi dự ngự yến rồi.”
“Đi sớm thế sao?”
“Vâng, ta sẽ cùng Quắc Quốc phu nhân vào Hưng Khánh Cung, giờ phải đến tìm nàng trước.”
“Thế thì đợi sau ngự yến rồi bàn tiếp, dù gì cũng là ngũ tính nữ.”
“Không khéo, Quắc Quốc phu nhân sẽ không đồng ý.”
Lư Phong Nương sững người, không biết đáp lại thế nào.
Tiết Bạch bước ra Đỗ trạch, cảm thấy tình huống này thật giống với tết Nguyên Tiêu trước đây.
Rốt cuộc, Thánh nhân vẫn thích tiệc tùng, còn Lư Phong Nương thì thích làm mai, thói quen của họ chẳng có gì thay đổi.
......
Phủ Quắc Quốc phu nhân.
Dương Ngọc Dao vẫn chưa dậy, nghe nói Tiết Bạch đến, liền bảo nha hoàn dẫn hắn vào khuê phòng.
“Tiệc xong còn phải thưởng nguyệt, chẳng biết sẽ kéo dài đến lúc nào. Không bằng ban ngày ngủ thêm chút đi, qua đây nào.”
Một bàn tay ngọc ngà thò ra ngoài rèm vẫy vẫy, Tiết Bạch bước tới, Dương Ngọc Dao liền kéo hắn lên giường.
Chỉ giây lát, Minh Châu ôm bộ quần áo che trước ngực, đứng dậy khẽ nói: “Nô tỳ đi chuẩn bị nước nóng.”
Nàng tự tại ngoài rèm sột sột xoạt xoạt mặc quần áo vào, rồi nhẹ nhàng lui ra.
Dương Ngọc Dao thầm cười, biết tỳ nữ này và Tiết Bạch đều là người biết giữ chừng mực, lẫn nhau chưa từng mắt đi mày lại.
“Ngươi có biết thành Trường An lại xảy ra chuyện, ngự yến tối nay e rằng không được yên bình.”
“Ta có nghe nói.” Tiết Bạch đáp: “Bọn họ cứ đấu tới đấu lui, xem hoài cũng thấy phiền.”
“Chuyện này không liên quan đến ngươi chứ?”
“Dạo gần đây ta an phận thủ thường, không lẫn vào mấy chuyện này.”
“Ngoan lắm.”
Dương Ngọc Dao nghiêng người sang, đưa tay véo cằm hắn.
“Nhưng mà.” Tiết Bạch nói: “Ta đã từng kể với ngươi về thân thế của ta, gần đây tra xét chuyện này, ta tìm được một thứ.”
“Ở đâu?”
“Trong ngực.”
Dương Ngọc Dao thò tay vào, chốc lát sau, nàng móc ra một bản thân khế, xem qua một hồi, không khỏi bật cười.
“Sao thế?”
“Thì ra ngươi thực sự là Tiết Bình Chiêu? Vậy vai vế của ngươi so với ta thấp hơn hẳn hai bậc đấy.” Nàng chống ngón tay dưới môi, trông có vẻ rất thích thú.
“Cũng không chắc đâu. Ta đã tra qua, không có mẹ ruột, không có gia cảnh, lại nhìn cái tên này, có lẽ chỉ là một cô nhi được Tiết Tú nhận nuôi…”
Tiết Bạch mặc nàng giúp mình cởi áo, hắn thì thản thành tương cáo, xích thành tương kiến, tương chân tương thuyết.
Cuối cùng, hắn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào lòng.
“Ta sợ rằng sớm muộn cũng bị định tội là hậu duệ của nghịch tặc, chỉ mong không liên lụy đến ngươi.”
“Không liên lụy được ta, ta đã nói rồi, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Trước đây, khi nói về chuyện này, Tiết Bạch chỉ như thông báo một lời. Nhưng lần này, chứng cứ đã rõ ràng. Dương Ngọc Dao suy nghĩ một chút, quyết định phải làm gì đó để ngăn ngừa tai họa, nhổ bỏ mầm mống ngay từ đầu.
Nàng không sợ ra tay giúp đỡ, chỉ sợ hắn cứ giấu nàng mãi, hoặc đợi đến khi sự đáo lâm đầu mới nói, lúc đó muốn giúp cũng không được. Nghĩ vậy, nàng lại càng yêu thích sự thẳng thắn của hắn.
Dương Ngọc Dao nói: “Ngay tại Trung Thu yến tối nay, ta sẽ giúp ngươi giải quyết việc này, thế nào?”
“Ngươi có thể giải quyết?”
“Dễ thôi, chúng ta đi sớm một chút, nói với Ngọc Hoàn một câu là xong.”
“Ngươi tráo ta?”
Dương Ngọc Dao không ngờ lại hiểu được ý nghĩa hai lớp của câu nói này, nhưng khi nhìn sang, ánh mắt hắn vẫn nghiêm túc và chân thành.
Nàng không khỏi động tình.
“Ân, tỷ tỷ tráo ngươi......”
~~
Mặt trời dần dần ngả về tây.
Trong Hưng Khánh Cung, các cung nhân vẫn đang bận rộn chuẩn bị cho ngự yến buổi tối.
Các vị đại thần cũng đang sửa soạn.
Tại Đạo Chính phường, An Lộc Sơn đang kiểm tra lễ vật mà hắn định dâng lên tối nay. Trên tay hắn là một chiếc lưu kim dực lộc phượng điểu văn ngân hạp.
Họa tiết chim phượng trên hộp là biểu tượng của Hoàng hậu, nhưng đây lại là hắn chuẩn bị tặng cho Dương Quý Phi.
Kỹ thuật mạ vàng trên hộp vô cùng tinh xảo, do chính An Lộc Sơn đích thân giám sát chế tác. Lần đầu tiên làm, hắn không hài lòng với kết quả, nên đã cho làm lại lần thứ hai, tinh tế đến từng chi tiết.
Dành tâm huyết như vậy vì An Lộc Sơn có một ý tưởng táo bạo… Hắn muốn nhận Dương Quý Phi làm mẹ nuôi.
Hắn thừa biết Dương Quý Phi cũng cần sự ủng hộ của các tướng lĩnh biên cương, chắc chắn sẽ vui vẻ nhận một vị nhi tử hiếu thuận như hắn.
“A nương.”
An Lộc Sơn nhìn vào chiếc hộp bạc, gọi thử một tiếng, cảm thấy chưa đủ hài hước, liền xoay người, luyện tập cách gọi với thân hình đầy mỡ rung lắc.
“A nương, người hãy nhận đứa con trai này đi, A nương…”
…..
Một lúc lâu sau, Lý Trư Nhi dẫn theo người hầu bước vào, hỏi: “Đại nhân, sắp đến giờ Thân rồi, có cần thay y phục không?”
“Thay, ta phải đến Hưng Khánh Cung sớm chờ Thánh nhân.”
An Lộc Sơn quay lại, nhìn thấy bộ y phục mà Lý Trư Nhi chuẩn bị có cổ bẻ, liền bật cười ha hả.
“Đúng, tối nay ta phải hảo hảo nhảy một điệu Hồ toàn vũ, đúng là nên mặc bộ này.”
Lý Trư Nhi nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên, cúi đầu chống vào bụng An Lộc Sơn, ra hiệu cho người hầu giúp hắn thay y.
~~
Phủ Quắc Quốc phu nhân.
“Các ngươi đợi ở đây.”
Minh Châu dẫn theo chúng tỳ bưng lấy y phục mà Dương Ngọc Dao định thay tới, tự mình bước đến trước cửa, nói: “Dao nương, đến giờ rồi.”
Bên trong không có ai đáp lại.
Minh Châu chờ giây lát, ghé tai vào cửa, nghe thấy bên trong vẫn có tiếng động.
“Được rồi, được rồi… Tỷ tỷ nhận thua…”
“Ta lớn hơn ngươi, gọi ca ca.”
“…”
Minh Châu ngạc nhiên trước sự táo bạo của Tiết Bạch, nghe giọng điệu, dường như hắn đang trêu chọc Dương Ngọc Dao.
Nàng cũng đành bất lực, chỉ có thể đứng đợi bên ngoài. Mãi cho đến khi Dương Ngọc Dao thực sự gọi Tiết Bạch vài tiếng “Ca ca”, lại qua một hồi, mới gọi nàng vào trong.
Dương Ngọc Dao khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ, thở ra hơi, lườm Tiết Bạch một cái, trách yêu: “Cứ muốn quậy phá, giờ sắp trễ ngự yến rồi, xem ngươi làm sao đây?”
Tiết Bạch lại chỉ mỉm cười, thản nhiên vỗ nhẹ đầu nàng như để trấn an.
Minh Châu không dám nhìn nhiều, cúi đầu, lặng lẽ giúp bọn họ chuẩn bị. Sau đó cả đoàn mới rời phủ, hướng về Hưng Khánh Cung.
Cũng may Dương Ngọc Dao luôn thích tố diện triêu thiên, nếu không đã chẳng kịp giờ.
…..
Khi xe ngựa tiến vào Hưng Khánh Cung, còn chưa dừng lại, từ xa đã thấy một bóng dáng to béo được đoàn người vây quanh đi về phía Cần Chính Vụ Bản Lâu.
“Đó là An Lộc Sơn sao?”
“Ân. Từ khi hắn đến, Thánh nhân không còn chơi bài nữa, ngày nào cũng thích xem hắn pha trò.” Dương Ngọc Dao ôn nhu nói: “Ta đi gặp Ngọc Hoàn trước, ngươi đợi ở đây nhé, đừng đi lung tung.”
Tiết Bạch vẫn nhìn theo An Lộc Sơn, lơ đễnh đáp: “Vụ án hôm qua ở Trường An, nghe nói là do kình tốt biên quân gây ra, chém chết chín người, tất cả đều bị trảm sát bằng mạch đao.”
“Sao ngươi biết được?”
“Lão sư ta là Huyện úy Trường An.”
Ánh mắt Dương Ngọc Dao khẽ thay đổi, nàng nhìn theo ánh mắt của Tiết Bạch đang dõi về phía An Lộc Sơn, bất giác giật mình, hạ giọng nói: “Ý ngươi là…”
“Chưa chắc là hắn, nhưng ai trong thành Trường An có thể điều động được vài kình tốt biên quân chứ?”
“Một kẻ béo ú ngờ nghệch, trông hài hước như vậy, hóa ra lại nham hiểm và tàn ác đến thế sao?”
“Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.”
“Hiểu rồi, ta đi đây.”
Dương Ngọc Dao lại gần, hôn lên má Tiết Bạch một cái, rồi lưu luyến bước xuống xe.
Tiết Bạch nhìn theo bóng nàng khuất dần, chợt nhớ lại đêm Nguyên Tiêu, cũng chính nàng đã ra tay giúp đỡ hắn.
~~
“Tam tỷ thật sự thích hắn?”
“Ân, không thì sao?”
“Ta cứ nghĩ tỷ chỉ chơi đùa với hắn một thời gian thôi.” Dương Ngọc Hoàn vừa cầm một hộp kim tiền chuẩn bị thưởng cho các hạ thần tối nay, vừa cười trêu: “Không ngờ, càng lúc càng để tâm đến hắn.”
Dương Ngọc Dao nghe vậy, sững người một chút, rồi khẽ nói: “Hắn là một vị nam nhi, dữ chúng bất đồng.”
Câu này dường như nàng nói ra mà chẳng cần suy nghĩ nhiều.
Dương Ngọc Hoàn nghe xong, tay đang cầm đồ cũng khựng lại. Cuối cùng, nàng nói: “Được rồi, giúp tỷ là được chứ gì.”
“Thật?”
“Chẳng qua là vì Tiết Bạch là một nhân tài, nếu không, muội chẳng thèm giúp tỷ đâu.”
“Ta biết muội tốt với ta, không thì sao lại cố ý gọi ta vào kinh để hưởng phúc.”
“Tam tỷ rất biết hưởng phúc đó.”
“...”
Hai tỷ muội đang líu lo, Dương Ngọc Dao vừa định chờ thời cơ thích hợp rồi cáo lui, thì thấy có cung nhân mang theo rất nhiều vật phẩm xinh xắn bước vào.
“Quý phi, đây là lễ Trung Thu mà An Lộc Sơn dâng lên, Thánh nhân có khẩu dụ bảo nô tỳ trực tiếp mang tới.”
“Hồ Nhi có lòng, ngươi báo lại với Thánh nhân, đều là bảo vật hiếm có, Thái Chân rất ưa thích.”
“Vâng.”
Ánh mắt Dương Ngọc Dao dừng lại trên một chiếc ngũ túc lũ không ngân huân lô, nàng thầm nghĩ, Tiết Bạch nhờ mình làm việc gì cũng phi thường ra sức, vậy mà mình nhờ Dương Ngọc Hoàn giúp lại chẳng tặng nàng món quà nào.
Gã béo ú người Hồ kia tặng lễ như vậy, khiến nàng trông như thiếu lễ số.
“Dạo này thành Trường An xảy ra một vụ án lớn, ngươi có nghe nói chưa?”
Dương Ngọc Hoàn đang ngắm nghía một chiếc cốc mã não, nghe vậy liền thuận miệng hỏi: “Hửm?”
“Có rất nhiều người Hồi Hột bị giết, chứng thực tội Đông Cung bao che Bùi Miện. Chuyện này được phát hiện là do kình tốt Phạm Dương gây ra…”
“Thật sao?”
Dương Ngọc Hoàn đặt chiếc cốc mã não trở lại khay, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên xen lẫn chút lo lắng, nàng nhận lấy khăn lau tay.
Dương Ngọc Dao nói: “Nghĩ mãi cũng không ra trong thành Trường An còn ai dám phạm đại án như vậy…”
~~
“Xin hỏi, có phải là Tiết Bạch Tiết Bảng Thủ?”
“Chính là ta.”
Tiết Bạch quay đầu lại, nhìn thấy một tỳ nữ khá xinh đẹp đang đứng phía sau.
“Có quý nhân muốn mời, liệu Tiết lang có thể bước qua gặp một chút không?”
“Không.”
Tỳ nữ sững sờ, đành bước tới một bước, hạ giọng nói: “Chủ mẫu của ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng, mong Tiết lang nhất định đến.”
“Đây là Hưng Khánh Cung, ta đang đợi ngự giá. Còn chuyện gì quan trọng hơn sao?”
“Ôi, ngươi người này…”
Tỳ nữ này có chút thiếu giáo dưỡng, mời người không được liền lập tức đổi sắc mặt, tức giận bỏ đi.
Tiết Bạch chẳng buồn để ý, tiếp tục đứng yên tại chỗ, hắn chọn một vị trí không quá nổi bật, nằm giữa nơi đỗ xe ngựa và Hoa Ngạc Tương Huy Lâu.
Một lát sau, không ngờ lại là Lý Nguyệt Thố dẫn theo vài cung nữ bước đến.
“Tiết Bảng Thủ hữu lễ, có thể dời bước đi gặp Trương lương đệ một chút được không?”
Lý Nguyệt Thố hành vạn phúc, dường như nở một nụ cười tự giễu, nói tiếp: “Nếu không, ta cứ quấn lấy ngươi thế này, chắc ngươi cũng thấy phiền nhỉ?”
“......”
Lúc này, Trương Đinh đang ngồi trong một cỗ xe ngựa.
Nàng đã trang điểm vô cùng tỉ mỉ, tóc được chải chuốt gọn gàng, lớp phấn trên mặt tán đều không chút tì vết.
Khi Tiết Bạch bước tới, nàng chỉ tay về một cỗ xe khác, ra hiệu cho hắn lên xe, rồi thông qua cửa sổ nói chuyện với hắn.
Cả hai vốn đã khá quen biết, xem như bài hữu, nhưng kiểu gặp gỡ riêng tư như thế này mà bị phát hiện, thì sẽ gặp rắc rối lớn.
“Bùi Miện đã chết, chuyện này chắc ngươi cũng nghe rồi.” Trương Đinh đi thẳng vào vấn đề: “Tối nay Tác Đấu Kê sẽ nhắm vào Bùi Khoan và Vương Trung Tự xuất thủ.”
“Chẳng liên quan gì đến ta.”
Qua khung cửa sổ, Trương Đinh nhìn về phía Tiết Bạch, phát hiện trang phục của hắn có phần xộc xệch, như thể vừa mặc vội vàng.
Ánh mắt nàng dừng lại trên cổ hắn, bỗng nhiên có linh cảm... không lâu trước đó, hắn vừa trải qua một hồi tình sự vô cùng mãnh liệt.
“Đừng nghĩ rằng những việc ngươi làm có thể giấu mãi được, ngươi cũng có không ít điểm yếu đâu. Trước đây, lẫn nhau đều có điều cố kỵ, không dám ra tay dứt khoát. Nhưng nếu bị dồn vào đường cùng, cá chết lưới rách, chẳng ai được lợi. Lúc này để mặc Tác Đấu Kê và Hồ Nhi trọng thương Đông Cung, đối với chúng ta đều không có chỗ tốt. Tin ta, một khi Đông Cung thất thế, người tiếp theo bị nhắm đến sẽ là các ngươi.”
Trương Đinh ngữ tốc rất nhanh, tiếp tục nói: “Tiết Bạch, ta biết ngươi có oán với Điện hạ, nhưng ngươi còn rất trẻ, ta có thể hứa cho ngươi một tiền đồ rộng lớn hơn bất cứ lời hứa nào từ Điện hạ. Nếu ngươi tin ta, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ là Tể tướng của Đại Đường. Mà điều ta muốn ngươi làm lại rất đơn giản, tối nay khi Tác Đấu Kê công kích Đông Cung, hãy để người của các ngươi đứng ra bảo vệ Bùi Khoan và Vương Trung Tự…”
Nàng còn rất nhiều điều muốn nói, quyền tranh mà, liên yếu kháng mạnh là chuyện thường tình.
Trương gia vốn được Thánh quyến, tối nay nàng tự tin sẽ bảo vệ được Đông Cung. Lúc này chẳng qua chỉ là muốn kéo thêm một bên vào phe mình, hoặc ít nhất là để Tiết Bạch và thế lực sau lưng hắn không gây thêm rắc rối.
Nhưng Tiết Bạch lại tỏ ra vô cùng lạnh lùng, không đợi nàng nói hết đã giơ tay ngắt lời: “Ngươi biết không? Đêm Nguyên Tiêu, Lý Tĩnh Trung cũng nói với ta những lời tương tự, hắn nói hắn chết không có gì đáng tiếc, lạ một điều là, đến giờ Lý Hanh vẫn trọng dụng hắn ta.”
Đôi mắt Trương Đinh lập tức sáng lên, nói ngay: “Đó chính là điều ta muốn nói, ta có thể giết Lý Tĩnh Trung. Rất nhiều ác sự, thực ra Điện hạ không hề hay biết, đều do tên hoạn quan này làm cả.”
“Trọng yếu là, nếu ngay cả một hoạn quan mà cũng không kiểm soát nổi, thì làm sao có thể trị vì thiên hạ?”
Trương Đinh không khỏi trợn tròn mắt, ngạc nhiên vì hắn dám nói năng thẳng thừng như thế, sững người một lúc, nàng lại tiếp tục thuyết phục: “Đó là vì Điện hạ không có ai đáng tin dùng, nếu ngươi và ta hợp sức trừ khử Lý Tĩnh Trung thì…”
Tiết Bạch ngắt lời: “Đêm Nguyên Tiêu hắn không thuyết phục được ta, đêm Trung Thu ngươi nghĩ có thể thuyết phục được ta sao? Đông Cung cứ lần lượt đi cầu xin người khác, sao không thử tự sửa mình trước?”
__________
*thiên thời: giờ đẹp, thời tiết đẹp.
*thượng thiện nhược thủy: hành thiện như nước, ban ơn cho muôn loài mà không tranh danh đoạt lợi.
*ngũ tính nữ: con gái của 5 danh gia thời đường.
*“Ngươi tráo ta?” (tráo là chỉ cái lồng, động tác bắt)
~1) hàng yêu (Tiết Bạch là hầu tử trộm đào)
~2) bảo kê
*lưu kim dực lộc phượng điểu văn ngân hạp (鎏金翼鹿凤鸟纹银盒): Hộp bạc khắc họa tiết chim phượng, hươu có cánh được mạ vàng.
~ lưu kim: mạ vàng.
~ dực lộc (翼鹿): thần thú hươu có cánh.
~ phượng điểu: chim phượng.
~ văn: họa tiết, hoa văn.
*Hồ toàn vũ: 胡旋舞.
*tố diện triêu thiên: để mặt mộc đến gặp vua.
*kình tốt: binh lính tinh nhuệ.
*dữ chúng bất đồng: vô cùng đặc biệt, nổi bật, khác với tất cả mọi người.
*ngũ túc lũ không ngân huân lô (五足镂空银熏炉)
~ ngũ túc: năm chân.
~ lũ không: chạm rỗng.
Bình luận truyện